Sunday, April 8, 2007

Có hay không người đồng tính giả? (Bài 2)


Tôi lại bắt đầu bài này bằng một nhận xét của đạo diễn Lê Hoàng: “Hiện nay trong một số lĩnh vực, ví dụ như ca nhạc chẳng hạn, một số người lại ngộ nhận là đồng tính thì dễ "lên" thế là họ nhắm mắt làm theo. Đấy là một sự đồng tính cơ hội”.
(Trích nội dung giao lưu trực tuyến giữa độc giả VietnamNet và đạo diễn Lê Hoàng tháng 6/2003)

Thực ra, có nhiều người nói như Lê Hoàng, nhưng tôi thích trích dẫn Lê Hoàng vì ông nổi tiếng. Cho đến nay, vẫn có nhiều người nghĩ như Lê Hoàng. Không hiểu sao họ có thể dễ dàng tin vào những nhận định kiểu như thế không biết. Hãy chỉ cho tôi một người giả vờ đồng tính (bằng xương bằng thịt) để “phất” nhanh, để kiếm lợi xem nào? Có ai, có ai không?

Thử nghĩ xem, liệu người ta có thể tranh thủ kiếm chác bằng cách lu loa lên rằng mình đồng tính không? Tôi nghĩ là không, vì đồng tính ở VN nghĩa là bị tẩy chay, bị khinh bỉ. Người ta không bỏ tiền ra để mua đĩa của người mình khinh! Thấy cái mặt trên ti-vi, người ta còn chuyển kênh khác nữa là.

Ca sĩ Long Nhật khi chưa có “dư luận” gì về giới tính thì còn hát nhiều, đến khi có “dư luận” thì sự nghiệp “tạnh” hẳn. Khi Quang Linh mới xuất hiện trên thị trường ca nhạc với phong cách “chân quê”, rất nhiều người mê anh, mua đĩa của anh. Nhưng sau khi thiên hạ xì xầm đồn đoán về giới tính của anh thì lượng fan giảm thấy rõ. Có thể có nhiều yếu tố khác nữa, nhưng rõ ràng đồng tính không phải là cái thang để trèo lên hái danh vọng và tiền bạc.

Hồi Quang Linh mới nổi, một người bạn học cùng lớp tôi đã hí hửng khoe với tôi rằng cậu ta mới mua được băng của Quang Linh, vẻ thích chí lắm (tôi thì không thích ca sĩ này). Nhưng từ ngày nghe nói Quang Linh là gay, cậu ta bèn bỏ nghe Quang Linh. Không những thế, mỗi khi nhắc đến Quang Linh, cậu ta lại dùng giọng giễu cợt. Cậu ta còn trêu những người nghe Quang Linh là đồng tính.

Tự lu loa lên rằng mình đồng tính ở Việt Nam là một việc nguy hiểm, tiêu tan sự nghiệp như chơi, chứ “phất” cái nỗi gì.

Trong khi hiểu biết về ĐTLA còn mù mờ và phần nhiều mang tính phỏng đoán, nhiều người đã cho rằng mọi sự về ĐTLA đã khép lại, rằng điều mình nói là chân lý. Đó là một thói quen không tốt khi đứng trước những vấn đề khó hiểu, có thể ảnh hưởng đến số phận của người khác, cần có sự soi sáng của khoa học. Tiếc thay, những khẳng định đầy màu sắc cảm tính đó lại được phát ra từ miệng nhiều bác sĩ, chuyên gia có uy tín, những người nổi tiếng và có ảnh hưởng khá lớn trong xã hội.

1 comment:

that_tinh2307 said...

Thư tình lần cuối!
Từ đầu em đã nói em chẵng đòi hỏi gì nhiều,chỉ cần anh thật lòng,chung thuỷ với em.Và đã nhiều lần em nói với anh rằng “đừng làm chuyện gì có lỗi với em”Vậy mà đọc những tin nhắn ở P.Sơn em mới biết được sự thật.Vậy là em đã tìm được câu trả lời cho lý do tại sao anh lại thay đổi,lạnh lung,chẳng được như lúc đầu.Em chấp nhận rằng anh nói em mất lịch sự là không sai,nhưng một lần như thế mà em biết được sự thật thế này thì cũng đáng lắm.Em cảm nhận được những gì mà lúc đầu anh dành cho em,sự nhiệt tình,quan tâm và rất chân thành.Em thật hạnh phúc khi nghĩ về khoảng thời gian đó.Một kgoảng đẹp nhất trong đời em.Và một lần nữa em cảm ơn anh vì những điều đó.Gìơ đây em mới biết thế nào là yêu,yêu để lúc thì hạnh phúc tột cùng, để rồi đến lúc chia tay thì đau khổ triền miên.Nhưng em thấy rằng như thế mới là yêu.Một trái tim đẹp phải là một trái tim có nhiều vết chấp vá,còn nếu như một con tim không vết tì sướt,nhẵn bong thì nó chẳng ý nghĩa gì vì người mang con tim đó cũng giống như búp bê vậy.Em sẽ chẳng bao giờ níu kéo,chẳng bao giờ kìm kẹp anh nữa,vì nếu như đó là những gì anh muốn,em tôn trọng anh và sẽ làm theo những điều đó!Một ngày nào đó khi anh gặp khó khăn,sóng gió trong cuộc đời,thì em cũng sẵn sàng một vòng tay đễ cùng anh chia sẻ!Và nếu như tình yêu của anh và em trở nên băng giá,thì ta sẽ chia tay nhau như anh đã nói.Có một thứ tình yêu gọi là chia tay,vì yêu anh,em sẽ chia tay để anh được dang rộng đôi cánh,tự do trên bầu trời.và trong tận trái tim em vẫn dành mộtvị trí duy nhất nào đó cho anh,chẳng bao giờ phai cả.Và giờ đây,em mới nhận ra chân lý rằng,khi yêu ai thật lòng và hết mình,cho dù người đó có rời xa mình đi nữa,thì em vẫn mong anh được hạnh phúc. Đã hết rồi những kỉ niệm,lới thề ước của hai ta,giờ đây chỉ còn là sự cô đơn và nước mắt.Những dòng thư em viết và những giọt nước mắt cứ tuông,lại một lần nữa nước mắt em rơi vì anh.Em thấy cũng xứng đáng lắm vì khi mình khóc vì người mìnnh hết mực yêu thương thì nó ý nghĩa vô cùng mặc dù họ không còn thuộc về mình nữa.Nhưng có thể sau những giọt nước mắt này là sự hồi sinh,nảy nở của một cái gì đó mới mẻ tốt đệp hơn.Chắc có thể chia tay em sẽ là một kết cuộc tốt cho hai ta,anh sẽ là anh như ngày nào,chẳng bận bịu,vướng víu ai cả;còn em sẽ trở về như xưa nhưng linh hồn em xem như đã chết.Em biết rằng em không thể giữ anh dưới lớp kính,không thể trói linh hồn anh,vì anh cần có thế giới riêng của anh,nhưnh nếu một ngày nào đó anh quay lại với em thì tình yêu của ta mới là thật sự.Còn giờ đây em sẽ đứng lên và nói lời tam biệt vì anh không thuộc về em nữa!
Chúc anh hạnh phúc!